Bài 1: Đến với Đạo vì sao lại gian nan, sao lại khó thế?
Một ngày có 24 giờ, có lý nào vì sinh kế mà mọi người phải dành trọn để lo việc kiếm ăn; ban ngày thì đi chỗ này chỗ kia và làm quần quật, ban đêm thì ngủ không nổi và đầu óc lo nghĩ nghĩ mãi không thôi. Ta dư ăn thì lại muốn ăn ngon rồi mặc đẹp, đủ sống thì lại muốn sống cho sang giàu và đầy đủ nhà cửa – xe cộ - đồ đạc, được giàu sang lại muốn giàu hơn nữa và có nhiều của cải để dành, có chức thì muốn chức cao hơn..v..v..
Khi bản thân định làm một việc gì đó, rồi ta lại nguỵ biện rằng phải lo kiếm ăn và bận quá, không có thời gian, phải gặp người này tiếp người kia,... Ngày nay cuộc sống càng hiện đại thì con người càng hoạt động không ngừng; coi sự sự nghiệp và công việc là nguồn vui, là đích đến của cuộc đời. Do đó mới sinh lắm bệnh tật, phiền não, thần kinh suy nhược, vì sao ư? Vì phần Tâm Linh không thỏa mãn. Tại sao ta không hoạt động như thế cho nhu cầu tâm linh?
Khi nào đời sống vật chất trở nên cực kỳ phức tạp, phiền não thì con người sẽ ý thức đến vấn đề tâm linh. Đã có nhiều vị tỉ phú trên thế giới từ bỏ tất cả tài sản để làm việc tâm đức và tu hành. Họ đã giác ngộ khi mạng sống của họ bị đe dọa bởi bệnh tật, hay thời gian đến cái chết được đếm ngược khi tuổi già đến, vì họ biết không thể ôm lấy tài sản rồi chết.
Mọi người đừng nghĩ rằng tu hành chỉ cần ăn mặc đẹp đẽ, đi đến các Chùa Đền dâng cúng phẩm vật, tiền bạc, đọc vài câu kinh là đã đủ hay sao ? Những cái đó chỉ là hình tướng bên ngoài, không có nghĩa chi hết. Xin thưa hiện nay người hư đi lễ nhiều. Kẻ lô đề ngày nào cũng lễ, người cá cược ngày nào cũng thắp hương xin. Thành phần làm sai pháp luật, buôn gian bán lận đi lễ càng nhiều. Còn những người đổ mồ hôi sôi nước mắt, đầu tắt mặt tối làm quần quật thì thời gian đâu mà đi lễ. Cho nên dân sính lễ là điềm bất ổn. Ngay cả việc trở nên một tu sĩ mà không chịu tu thân, trau dồi tâm linh cũng vô ích thôi vì các phiền muộn đau khổ vẫn còn kia mà. Bao giờ dân giác ngộ đạo mới là điềm thịnh của quốc gia.
Trong thiên hạ không thiếu gì người thông minh tài trí, nhưng lại không biết tu cho phúc đức được tăng; chỉ chăm chăm mở mang sự nghiệp cho ngày một thêm rộng lớn, chỉ biết an vui phóng dật chẳng chịu cải sửa, bỏ phí cả một đời. Con người chìm đắm trong danh lợi, lo quanh, nghĩ quẩn, tích trữ tài sản mà quên sự vô thường ở đời. Họ chỉ thấy lợi nhỏ mà quên hại lớn. Lo làm giàu vật chất mà quên tu tâm dưỡng tinh thần, vì thế thân thể suy nhược, tâm trí điên đảo, thần trí bất nhất, lại thêm tửu sắc quá độ, hỉ nộ bất thường, dinh dưỡng coi thường và bệnh tật do đấy mà sinh ra.
Chỉ có một số người nhận ra trong cuộc sống vật chất này, đã chất những gánh nặng không cần thiết lên nhau, trong nỗ lực đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Chỉ khi khai mở, mới nhận ra rằng, càng cố né tránh và đùn đẩy gánh nặng cho người khác thì gánh nặng đè lên vai càng lớn.
Làm sao cho cuộc đời mình bớt khổ, làm sao để nhà mình hết khổ, có mấy ai tự thấy mình sướng không???
Hoàng Trà, ngày 17-01-2017, không sao chép dưới mọi hình thức.