Bạn luôn “Bực bội, Khó chịu, Ấm ức” do đâu?
Không ít chúng ta
Luôn thấy bực bội
Khó chịu, ấm ức.
Luôn phải kìm chế
Tâm tư kìm nén,
Chỉ muốn hét lên,
Chỉ muốn chạy trốn
Chỉ muốn bỏ đi
Bỏ đi thật xa
Hoàn cảnh hiện tại
Cuộc sống chán ngán
Không phải vì tiền
Hay thiếu vật chất
Cũng chẳng phải lo
Nơi ăn, chốn ở
Người khác, nhà khác
Thiếu tiền một chút
Họ không bức bối
Chẳng thấy khó chịu
Tình nghĩa đủ đầy
Nhà luôn vui vẻ
Không khí đầm ấm
Mọi người vui vẻ
Hạnh phúc tràn đầy
Vì sao như vậy
Trong nhà ngoài ngõ
Ai cũng muốn hơn
Chịu thiệt khó chịu
Hơn thua lời nói
Hơn về sĩ diện
Hơn về vật chất
Hơn về học vấn
Hơn về bằng cấp
Hơn về cái ăn
Hơn nhau manh áo
Hơn nhau xe đẹp
Hơn nhau nhà sang
Ai cũng thể hiện
Bản thân giỏi giang
Tự mình ôm việc
Chuốc khổ vào thân
Việc nào không cần
Hãy buông hãy bỏ
Bạn không biết buông
Không lựa lời nói
Không chọn cái nghe
Mọi thứ ôm đồm
Trong đầu toàn rác
Không rọn ra khỏi
Thành người ức chế
Người nào cũng thế
Chọn bạn mà chơi
Không thân bừa bãi
Chuốc hại vào thân
Ăn cũng phải chọn
Không ăn bừa bãi
Không tốt không ăn
Độc hại không ăn
Mùi hôi không ngửi
Mùi thối tránh xa
Lời nói cũng thế
Hành động cũng vậy
Tại sao không chọn
Lời hay ý đẹp
Hành động tốt đẹp
Để mà ứng xử
Suy nghĩ cũng phải
Chọn cái tích cực
Bỏ đi tiêu cực
Nghe cũng phải lựa
Không nhớ rác thải
Tâm sẽ vui vẻ
Bản thân hoan hỉ
Mọi người vui lây
Gia đình hạnh phúc
Luôn luôn vui vẻ
Ăn thì ít hơn
Làm thì nhiều hơn
Đặt mình là họ
Cảm nhận suy nghĩ
Tâm tư ra sao
Mong muốn thế nào
Mình sẽ làm được
Họ không buồn bực
Mình chẳng mất vui
Cuộc sống sẽ luôn
An nhiên tự tại
Nét mặt luôn tươi
Miệng luôn mỉm cười
Đời luôn tươi sáng
Nói thì thật dễ
Làm sao không được
Đó là nghiệp quả
Bám lấy chúng ta
Hạnh tu chưa đủ
Đạo Lực không đủ
Làm sao dứt bỏ
Phải rèn phải luyện
Từng ngày từng giờ
Đến khi đủ lực
Gỡ bỏ nghiệp quả
Đời sao nhẹ nhàng
Cuộc sống thanh thản
Bình an, bình yên
An nhiên tự tại.